【漢語大詞典●佩靑】
<P align=center>【漢語大詞典●佩靑】<p><br>1.腰邊掛著靑色的印綬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢代御史大夫銀印靑綬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>因以“佩靑”借指身爲貴官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國吳張悛『爲吳令謝詢求爲諸孫置守塚人表』:“<孫氏>懷金侯服,佩靑千里。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.泛指任官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸唐孫華『憶頤兒時就婚外家』詩:“子衿雖佩靑,頑璞尙未剖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]