豐碩 發表於 2013-1-22 16:09:21

【漢語大詞典●侑】

<P align=center>【漢語大詞典●侑】<p><br>
①[yòuㄧㄡˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』於救切,去宥,云。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.勸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>多用於酒食、宴飲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·小雅·楚茨』:“以爲酒食,以享以祀,以妥以侑,以介景福。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛傳:“侑,勸也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“爲其嫌不飽,祝以主人之辭勸之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儀禮·特牲饋食禮』:“屍三飯,告飽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>祝侑,主人拜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“侑,勸也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>或曰,又勸之使又食。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『祭郴州李使君文』:“謹以淸酌庶羞之奠,祭於郴州李使君之靈……神乎來哉,辭以爲侑,尙饗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孽海花』第二十回:“純客怕他們勞乏,各侑了一觥,叫不必唱了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『歸去來·達夫的來訪』:“飲了不少的酒,談了不少的天,有一位滿漂亮的似乎是‘藝伎’也來侑過一次酒,彈過三弦,唱過歌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.酬答;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
酬報。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·晉語四』:“王饗醴,命公胙侑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>韋昭注:“謂既食,以束帛侑公。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明都穆『都公談纂』卷上:“張士誠弟士信,聞元鎮善畫,使人持絹,兼侑以幣,求其筆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.助,佐助。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『憶山示聖兪』詩:“盤石屢欹眠,綠巖堪解綬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>幽尋歎獨往,淸興思誰侑?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元劉祁『歸潛志』卷四:“<張瑴>嘗贈余先子詩云‘……人間樂事君兼有,歌我新詩侑壽樽。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸龔自珍『荐主周編修屬題尊甫小像獻一詩』:“我作新詩侑公笑,祝公家法似榕門。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.古代輔佐天子的諫官之稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·禮運』:“王前巫而後史,卜、筮、瞽、侑,皆在左右。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“侑,四輔也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“侑是四輔,典於規諫者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.通“宥”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>寬宥,寬恕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·法法』:“文有三侑,武毋一赦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尹知章注:“侑,寬也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若等集校引洪頤煊曰:“侑與‘宥’通。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●侑】