豐碩 發表於 2013-1-22 15:41:38

【漢語大詞典●使】

<P align=center>【漢語大詞典●使】<p><br>
①[shǐㄕˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』踈士切,上止,生。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.派遣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·襄公二十三年』:“公子黃愬二慶於楚,楚人召之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>使慶樂往。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>殺之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·孟嘗君列傳』:“其食客三千人,邑入不足以奉客,使人出錢於薛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『警世通言·小夫人金錢贈年少』:“張員外見他不去,使人來叫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.命令。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·中匡』:“桓公自莒反於齊,使鮑叔牙爲宰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·項羽本紀』:“懷王因使項羽爲上將軍,當陽君、蒲將軍皆屬項羽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.役使;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
使喚。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·學而』:“節用以愛人,使民以時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『論淮西事宜狀』:“待之既薄,使之又苦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第二九回:“你使的人,你就帶了在這院裏罷;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
使不著的,打發到那院裏去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.謂驅使、支配。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·揚權』:“使雞司夜,令狸執鼠,皆其用能。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>丁玲『松子』:“他被好奇心所使,忙忙的跑到那裏去看。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.使用;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
運用。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元馬致遠『靑衫淚』第二折:“如今浮梁劉官人,有三千引茶,又標致,又肯使錢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷十二:“我見他如此撒漫使錢,道他家中必然富饒,故有嫁他之意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>柳靑『銅牆鐵壁』第十四章:“包圍敵人是野戰軍常使的戰術。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.耍弄。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>柳靑『銅牆鐵壁』第三章:“這幷不是他使心眼,而是他估量目前的做法八成要受批評,免得好象他告區長的狀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“使棒”、“使心用倖”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.做引起對方注意的動作或表情。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『金甁梅詞話』第四回:“因向婦人使手勢,婦人就知西門慶來了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>茅盾『鍛煉』二二:“他對嚴季眞使了個眼色,嚴季眞會意地點著頭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>艾蕪『人生哲學的一課』:“把包袱寄在櫃上,由閃有小聰明眼光的么廝使著欺負鄕下人的臉色,引我到陰暗暗的一間小房里。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.仆役。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『廣雅·釋詁』:“廝、徒、牧、圉、侍、御、僕、從、扈、養……使也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『息國夫人墓志銘』:“<夫人>御僮使,治居第生産,皆有條序。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“使伶”、“使女”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.致使,讓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·鄭風·狡童』:“維子之故,使我不能餐兮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『秋懷詩』:“其言有感觸,使我復淒酸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸劉瀛『珠江奇遇記』:“阮大笑謂叔曰:‘今使汝二人一敘舊情可乎?’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>艾靑『〈艾靑詩選〉自序』:“形象思維的活動,在於使所有滯重的物質長上翅膀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.放縱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南史·柳盼傳』:“盼性愚戇,使酒,因醉乘馬入殿門,爲有司所劾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>丁玲『團聚』:“<他>一個人悄悄的想,想著她小時垂著兩條小辮在家中使性子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“使酒駡座”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
11.連詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>假使。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·吳語』:“使死者無知,則已矣;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
若其有知,吾何面目以見員也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·陳丞相世家』:“誠臣計劃有可采者,願大王用之;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
使無可用者,金具在,請封輸官,得請骸骨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『送水陸運使韓侍御歸所治序』:“使盡用其策,西北邊故所沒地,可指期而有也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『閑情偶記·詞曲』:“使若士不草『還魂』,則當日之若士,已雖有而若無,況後代乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
12.官名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐以后特派負責某種政務者稱使,如節度使、轉運使等,明淸則雖常設之正規官員亦有稱使的,如中央之通政使,外省之布政使、按察使等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『諸使兼御史中丞壁記』:“古者交政於四方,謂之使。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今之制,受命臨戎,職無所統屬者,亦謂之使。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>凡‘使’之號,蓋專焉而行其道者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“使君”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
使②[shǐㄕˇ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』踈吏切,去志,生。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.出使。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·子路』:“使於四方,不辱君命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·屈原賈生列傳』:“是時屈原既疏,不復在位,使於齊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『送殷員外序』:“今子使萬里外國,獨無幾微出於言面,豈不眞知輕重大丈夫哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.使者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·成公九年』:“兵交,使在其間可也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『答渝州李使君書』:“使至,連辱兩書,告以恩情迫切,不自聊賴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●使】