豐碩 發表於 2013-1-22 14:41:01

【漢語大詞典●佳人】

<P align=center>【漢語大詞典●佳人】<p><br>
1.美女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋玉『登徒子好色賦』:“天下之佳人,莫若楚國;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
楚國之麗者,莫若臣里;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
臣里之美者,莫若臣東家之子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢司馬相如『長門賦』:“夫何一佳人兮,步逍遙以自虞;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
魂踰佚而不反兮,形枯槁而獨居?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『虢國夫人夜遊圖』詩:“佳人自鞚玉花驄,翩如驚燕踏飛龍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金董解元『西廂記諸宮調』卷一:“右壁箇佳人舉止輕盈,臉兒說不得的搶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李攀龍『七夕集元美宅送茂秦』詩:“仙吏揮金椀,佳人罷錦梭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>曹禺『日出』第三幕:“那大門口常貼著什么‘南國生就美佳人,北地天然紅胭脂’一類的春聯。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.美好的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指君子賢人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『楚辭·九章·悲回風』:“惟佳人之永都兮,更統世而自貺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢武帝『秋風辭』:“蘭有秀兮菊有芳,攜佳人兮不能忘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·陶侃傳』:“杜弢爲益州吏,盜用庫錢,父死不奔喪。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>卿本佳人,何爲隨之也?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韋應物『過扶風精舍舊居簡朝宗巨川兄弟』詩:“佳人亦攜手,再往今不同。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金曹之謙『秋日雜詩』:“山中有佳人,『考槃』歌在澗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.妻子稱自己的丈夫。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏曹植『種葛篇』:“行年將晩暮,佳人懷異心,恩紀曠不接,我情遂抑沉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝齊王融『秋胡行』之一:“佳人忽千里,空閨積思生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓偓『寄遠』詩:“想佳人兮雲一端,夢魂悠悠關山難。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明劉基『閨詞』之六:“佳人不可見,霜雪萬山空。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●佳人】