【漢語大詞典●住坐】
<P align=center>【漢語大詞典●住坐】<p><br>1.居住。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新編五代史平話·晉史下』:“堡中有佛舍,尼名孫深意的,在堡上住坐,以妖術惑衆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元無名氏『度柳翠』楔子:“俺是這抱鑑營街積妓牆下住坐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.謂起居、生活。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『前漢書平話』卷下:“大夫歸去,傳示吾兄:三王安穩住坐,聖王已無疎失。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.駐守;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
駐紮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇轍『論前後處置夏國乖方劄子』:“二寨既於元豊五年廢罷……見今無使臣兵馬住坐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋司馬光『涑水記聞』卷十一:“今若開永洛城一帶道路,其城寨之外必漸有人煙耕種,蕃部等更不敢當道住坐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]