【漢語大詞典●伯桃】
<P align=center>【漢語大詞典●伯桃】<p><br>1.指戰國時燕人左伯桃。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>與羊角哀爲友。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>聞楚王招賢,同赴楚,道中遇雨雪,糧少衣薄,勢難俱生。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>伯桃留衣糧與哀,自入空樹中死。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>哀獨行仕楚,顯名當世,遂啟樹發伯桃之屍厚葬之,亦自盡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>見『後漢書·申屠剛傳』李賢注引『烈士傳』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐羅隱『兩同書·同異』:“瞽瞍愚而重華聖,盜蹠貪而柳下廉,劉季困而紀信焚,伯桃餓而角哀死。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐吳筠『經羊角哀墓作』詩:“伯桃葬角哀,墓近荊將軍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借指生死與共的朋友。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>程善之『革命後感事和懷霜作即用其韻』:“死作伯桃甘共塚,生非張祿厭高官。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]