【漢語大詞典●何郞】
<P align=center>【漢語大詞典●何郞】<p><br>1.三國魏駙馬何晏儀容俊美,平日喜修飾,粉白不去手,行步顧影,人稱“傅粉何郞”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后即以“何郞”稱喜歡修飾或面目姣好的靑年男子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>見『世說新語·容止』、『三國志·魏志·曹爽傳』裴松之注引『魏略』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐宋璟『梅花賦』:“儼如傅粉,是謂何郞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐許渾『夏日戲題郭別駕東堂』詩:“猶恐何郞熱,冰生白玉盤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借作駙馬的美稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉禹錫『題於家公主舊宅』詩:“何郞獨在無恩澤,不似當初傅粉時。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.指南朝梁詩人何遜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>何遜靑年時即以文學著稱,爲當時名流所稱道。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李商隱『漫成』詩之三:“霧夕詠芙蕖,何郞得意初。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋劉克莊『沁園春·維揚作』詞:“甚都無人誦,何郞詩句,也無人報,書記平安。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明高啟『梅花』詩之一:“自去何郞無好詠,東風愁寂幾回開?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
4.借指才高的年輕男子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明葉憲祖『丹桂鈿合』第七折:“何郞俊才調淩雲,謝女豔容華濯露。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]