【漢語大詞典●伊鬱】
<P align=center>【漢語大詞典●伊鬱】<p><br>1.憂憤郁結。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·何晏<景福殿賦>』:“感乎溽暑之伊鬱,而慮性命之所平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“伊鬱,煩熱貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呂向注:“溽暑伊鬱,氣不通也……伊鬱,不通而憂乎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐馬總『意林·正論』:“見信之臣,囊括守祿;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
疏遠之臣,言以賤廢。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>是以王綱縱弛於上,智士伊鬱於下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『答程全父推官書』之二:“僕焚毀筆硯已五年,尙寄味此學,隨行有『陶淵明集』,陶寫伊鬱,正賴此耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·王德完傳』:“道路喧傳,謂中宮役使僅數人,伊鬱致疾,阽危弗自保。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.聚而不散貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>金黨懷英『雪中』詩之三:“濕薪燒枯棘,距刺相拏撐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>濃煙久伊鬱,微焰方晶熒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]