【漢語大詞典●伊優】
<P align=center>【漢語大詞典●伊優】<p><br>1.“伊優亞”的省語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后用以譏諷逢迎諂媚的人,謂其說話無定見,迎合人意而言。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·文苑傳·趙壹』:“伊優北堂上,抗髒倚門邊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李賢注:“伊優,屈曲佞媚之貌……佞媚者見親,故昇堂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸唐孫華『王鶴尹挽詩』之二:“堂前不坐伊優客,戶外頻來問字人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“伊優亞”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.象聲詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋姜夔『越九歌·蔡孝子』:“雨鳴荷兮風入葦,若伊優兮泣未已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸姚鼐『王少林讀書圖』詩:“破窗鐙暗風颼颼,擁褐無伴聲伊優。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]