【漢語大詞典●仰止】
<P align=center>【漢語大詞典●仰止】<p><br>仰慕;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
向往。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>止,語助詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>語出『詩·小雅·車舝』:“高山仰止,景行行止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋姜夔『饒歌吹曲·沅之上』:“眞人方興,百神仰止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸魏源『貴溪象山龍虎山諸詩』之一:“山形果象蹲,遺躅空仰止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孫中山『革命原起』:“二人死節之烈,浩氣英風,實足爲後死者之模範。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>每一念及,仰止無窮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]