【漢語大詞典●仰高】
<P align=center>【漢語大詞典●仰高】<p><br>1.謂仰慕高尙的德行。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>語本『詩·小雅·車舝』:“高山仰止,景行行止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢班昭『東征賦』:“勉仰高而蹈景兮,盡忠恕而與人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋曾鞏『與定州韓相公啟』:“雖未得就諸生之列,請益於詩書;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
猶足以聞長者之風,仰高於道誼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶高攀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指與地位高於自己的人結交或聯姻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『西遊記』第六四回:“杏仙盡有仰高之情,聖僧豈無俯就之急?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 如不見憐,是不知趣了也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]