【漢語大詞典●仲呂】
<P align=center>【漢語大詞典●仲呂】<p><br>1.中呂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古樂十二律的第六律,又稱小呂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>詳“十二律”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.農曆四月的代稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古有“孟夏之月,律中仲呂”之說,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·季夏』:“仲呂之月,無聚大衆,巡勸農事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>高誘注:“仲呂,四月。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『淮南子·天文訓』:“加十五日指乙,則淸明風至,音比仲呂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>高誘注:“仲呂,四月也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陽在外,陰在中,所以呂中於陽助成功也,故曰仲呂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢班固『白虎通·五行』:“四月謂之仲呂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]