豐碩 發表於 2013-1-20 20:48:30

【漢語大詞典●伏膺】

<P align=center>【漢語大詞典●伏膺】<p><br>
1.服膺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>伏,通“服”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂傾心,欽慕。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·孫綽傳』:“沙門支遁試問綽:‘君何如許(許詢)?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>答曰:‘高情遠致,弟子早已伏膺;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
然一詠一吟,許將北面矣。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『世說新語·品藻』作“服膺”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋沈遼『贈淸道』詩:“當時二子最名盛,至今學者皆伏膺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.服膺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>伏,通“服”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>指信服;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
歸心。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『內典序』:“伏膺空有之說,博綜兼忘之書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·后妃傳·煬帝蕭皇后』:“蕩囂煩之俗慮,乃伏膺於經史。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王禹偁『北狄來朝頌幷序』:“苟非聖人生,至道著,又安肯伏膺稽顙而自至於天闕邪!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.服膺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>伏,通“服”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂從學,師事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『魏書·儒林傳·徐遵明』:“師事張吾貴,吾貴門徒甚盛,遵明伏膺數月,乃私謂其友人曰:‘張生名高而義無檢格,凡所講說,不愜吾心,請更從師。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南史·劉瓛傳』:“梁武帝少時嘗經伏膺,乃天監元年下詔爲瓛立碑,諡曰貞簡先生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸袁枚『隨園詩話』卷七:“唐義山、香山、牧之、昌黎,同學杜者,今其詩集,都是別樹一旗;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
杜所伏膺者,庾、鮑兩家,而集中亦絶不相似。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●伏膺】