【漢語大詞典●伏匿】
<P align=center>【漢語大詞典●伏匿】<p><br>隱藏;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
躲藏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『楚辭·九辯』:“騏驥伏匿而不見兮,鳳皇高飛而不下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐柳宗元『唐故萬年令裴府君墓碣』:“宿工老師,不得伏匿,皆來會堂下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·阿英』:“盜縱群隊窮搜,凡伏匿巖穴者,悉被殺擄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『漢文學史綱要』第六篇:“秦既焚燒詩書,坑諸生於咸陽,儒者乃往往伏匿民間,或則委身於敵以舒憤怨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]