豐碩 發表於 2013-1-20 19:47:16

【漢語大詞典●休明】

<P align=center>【漢語大詞典●休明】<p><br>
1.美好淸明。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·宣公三年』:“楚子問鼎之大小輕重焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>對曰:‘在德不在鼎……德之休明,雖小,重也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
其姦回昏亂,雖大,輕也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李白『豫章行』:“本爲休明人,斬虜素不閑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.用以贊美明君或盛世。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·謝朓<始出尙書省>』詩:“惟昔逢休明,十載朝雲陛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注:“休明,謂齊武皇帝也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐孟浩然『送袁太祝尉豫章』詩:“何幸遇休明,觀光來上京。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元黃溍『上京道中雜詩·楡林』:“斯人亦何幸,生時屬休明。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明楊愼『送許稚仁得玉字』詩:“邇載逢休明,沍寒回氳熇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『淸史稿·選舉志一』:“是時天子右文,群臣躬遇休明,翊贊文化,彬彬稱極盛矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●休明】