豐碩 發表於 2013-1-20 16:38:39

【漢語大詞典●令終】

<P align=center>【漢語大詞典●令終】<p><br>
1.謂保持善名而死。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·大雅·既醉』:“昭明有融,高朗令終;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
令終有俶,公屍嘉告。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“令,善也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>天既助女以光明之道,又使之長有高明之譽,而以善名終,是其長也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王禹偁『刻石爲丘行恭贊』:“患難之際,我無苟免;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
理平之世,我惟令終。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>靑史之上,人誰我同?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 能執干戈,以衛社稷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸昭槤『嘯亭續錄·報應之爽』:“其後高朗令終,爲一代之賢臣,吁,亦異矣!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂盡天年而壽終。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·哀吊』:“君子令終定諡,事極理哀,故賓之慰主,以至到爲言也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周振甫注:“令終:善終,壽終。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋孔平仲『續世說·識鑑』:“王、楊、盧、駱,謂之四傑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>裴行儉曰:‘士之致遠,先器識而後文藝,勃等雖有文才,而浮躁淺露,豈享爵祿之器耶!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 楊子沉靜,應至令長,餘得令終爲幸。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸錢謙益『太祖實錄辨證一』:“刑牲與盟,飲血而嘔,知其懷貳,必不令終矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指事情完美地終結。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·明悼毛皇后傳』:“曹氏自好立賤,未有能以義舉者也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>然后職內事,君聽外政,其道相由而成,苟不能以善始,未有能令終者也,殆必由此亡國喪祀矣!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·嵇康<琴賦>』:“既豊贍以多姿,又善始而令終,嗟姣妙以弘麗,何變態之無窮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李善注引『封禪書』:“豈不善始善終哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●令終】