【漢語大詞典●化俗】
<P align=center>【漢語大詞典●化俗】<p><br>1.謂風俗受德教而發生變化。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢司馬相如『難蜀父老』:“必若所云,則是蜀不變服,而巴不化俗也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·曹褒傳』:“以禮理人,以德化俗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『坤成節集英殿宴教坊詞·口號』:“文母憂懃初化俗,曾孫仁孝已通天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明何景明『憶昔行』:“君行訪古兼化俗,長楫輶軒指南極。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.教化與風俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢張衡『西京賦』:“故帝者因天地以致化,兆人承上教以成俗,化俗之本,有與推移。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王符『潛夫論·德化』:“民有性有情,有化有俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>情性者,心也,本也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
化俗者,行也,末也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>末生於本,行起於心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]