【漢語大詞典●仇讎】
<P align=center>【漢語大詞典●仇讎】<p><br>亦作“仇仇2”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
仇人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
冤家對頭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·哀公元年』:“<越>與我同壤而世爲仇讎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·臣道』:“爪牙之士施,則仇讐不作。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉商『胡笳十八拍·第十五拍』:“不緣生得天屬親,豈向仇讐結恩信。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『舊唐書·張濬傳』:“忘廊廟之威重,結藩屛之仇讎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸毛秀惠『錢塘懷古』詩:“自願苟安增幣帛,誰抒孤憤報仇讐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『故事新編·鑄劍』:“他決心要幷無心事一般,倒頭便睡,淸晨醒來,毫不改變常態從容地去尋找他不共戴天的仇讎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]