【漢語大詞典●仁柔】
<P align=center>【漢語大詞典●仁柔】<p><br>仁愛溫和。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·史弼傳論』:“夫剛烈表性,鮮能優寬;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
仁柔用情,多乏貞直。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋羅大經『鶴林玉露』卷十:“漢高帝晩歲欲易太子,蓋以呂后鷙悍,惠帝仁柔,爲宗社遠慮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋史·外國傳三·高麗』:“性仁柔惡殺,不屠宰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·高拱傳』:“賴帝仁柔,弗之竟也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]