豐碩 發表於 2013-1-20 13:50:02

【漢語大詞典●介特】

<P align=center>【漢語大詞典●介特】<p><br>
1.指單身的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·昭公十四年』:“長孤幼,養老疾,收介特。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“介特,單身民也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.孤獨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王逸『九思·怨上』:“哀吾兮介特,獨處兮罔依。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>三國魏曹植『閑居賦』:“何吾人之介特,去朋正而無儔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.孤高,不隨流俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·馬融傳』:“察淫侈之華譽,顧介特之實功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>李賢注:“介特謂孤介特立也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·李絳傳』:“絳居中介特,尤爲左右所不悅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋周煇『淸波別志』卷下:“蒙既登公門,公之介特眞淳,豈不素知。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·劉鉉傳』:“鉉性介特,言行不苟。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>章炳麟『<無政府主義>序』:“故有樂群就衆,亦有介特寡交,人心不同,慮如面頰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●介特】