豐碩 發表於 2013-1-20 13:43:42

【漢語大詞典●介丘】

<P align=center>【漢語大詞典●介丘】<p><br>
亦作“介邱”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.大山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·司馬相如列傳』:“以登介丘,不亦恧乎。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·封禪』:“歌之以禎瑞,讚之以介邱。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐盧照隣『登封大酺歌』之三:“翠鳳逶迤登介丘,仙鶴裴回天上遊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐張九齡『東封赦書』:“皆用事於介邱,作中於上帝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋王禹偁『北狄來朝頌』:“可紀岱嶽,宜登介丘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.微小的土山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>介,通“芥”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢揚雄『法言·吾子』:“升東嶽而知衆山之峛崺也,況介丘乎!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 浮滄海而知江河之惡沱也,況枯澤乎!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋咸注:“介,小也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●介丘】