豐碩 發表於 2013-1-20 12:21:54

【漢語大詞典●人間】

<P align=center>【漢語大詞典●人間】<p><br>
亦作“人閒”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.人類社會。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓非子·解老』:“聾則不能知雷霆之害,狂則不能免人間法令之禍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·卓茂傳』:“凡人之生,群居雜處,故有經紀禮義以相交接。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>汝獨不欲修之,寧能高飛遠走,不在人閒邪?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『魚蠻子』詩:“人間行路難,踏地出賦租。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸鄭燮『寄許生雪江』詩之二:“金紫人間事,縹緗我輩需。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>毛澤東『念奴嬌·昆侖』詞:“橫空出世,莽崑崙,閱盡人間春色。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.塵世;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
世俗社會。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·留侯世家』:“願棄人閒事,欲從赤松子遊耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『庚子歲五月中從都還阻風於規林』詩之二:“靜念園林好,人間良可辭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋趙令畤『侯鯖錄』卷五:“麗質仙娥生月殿。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謫向人間,未免凡情亂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸潘榮陛『帝京歲時紀勝·十二月·稽善惡』:“廿三日送竈上天,奏人間一年之善惡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第五回:“司人間之風情月債,掌塵世之女怨男癡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>巴金『春天里的秋天』十九:“難道在天上也和在人間一樣,愛情也是不自由的嗎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.民間。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·王昌傳』:“普天率土,知朕隱在人間。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南史·齊高帝紀』:“明帝(宋明帝)嫌帝(蕭道成)非人臣相,而人間流言,帝當爲天子,明帝愈以爲疑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·杜正倫傳』:“朕年十八,猶在人間,情僞無不嘗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談藝四·吳皇后臨<蘭亭>』:“憲聖慈烈皇后嘗臨『蘭亭帖』,佚在人間,咸甯郡王韓世忠得之,表獻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●人間】