豐碩 發表於 2013-1-20 12:07:53

【漢語大詞典●人家】

<P align=center>【漢語大詞典●人家】<p><br>
1.他人之家。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『國語·晉語二』:“里克曰:‘弑君以爲廉,長廉以驕心,因驕以制人家,吾不敢。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>韋昭注:“因驕以裁制人之父子,吾不敢爲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王符『潛夫論·釋難』:“故大屋移傾,則下之人,不待告令,各爭其柱之。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>仁者,兼護人家者,且自爲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.民家,民宅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·六國年表序』:“『詩』『書』所以復見者,多藏人家,而史記獨藏周室,以故滅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·佞倖傳·鄧通』:“於是長公主乃令假衣食,竟不得名一錢,寄死人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·獻帝紀』:“己酉,董卓焚洛陽宮廟及人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『朱子語類』卷九十:“廣西賀州有一人家,共一大門,門裏有兩廊,皆是子房,如學舍僧房。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『執政府大屠殺記』:“在這一點上,執政府頗象尋常的人家,而不象堂堂的‘執政府’了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.住戶。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜牧『山行』詩:“遠上寒山石徑斜,白雲生處有人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋余靖『晩至松門僧舍懷寄李太祝』詩:“蓼浦初聞雁,人家半在船。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元馬致遠『天淨沙·秋思』曲:“枯藤老樹昏鴉,小橋流水人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>劉大白『舊夢』詩:“小草,你妝飾了富貴人家底庭園,却受夠了他們底芟夷和蹂躪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.家庭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明唐順之『鳳陽等處災傷疏』:“且江北人家素無積蓄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『紅樓夢』第七回:“倘或親友知道了,豈不笑話咱們這樣的人家,連個王法規矩都沒有。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>周而復『上海的早晨』第一部七:“人家不象個人家,吃飯連張桌子也沒有。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.家業。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·僭偽附庸傳·慕容垂』:“此兒闊達好奇,終能破人家,或能成人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷十:“我們原說,與他奪了人家,要謝我們一千銀子。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『奈何天·慮婚』:“想我家自從高祖闕九員外靠著天理,做起一分人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.未嫁前的夫家。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷十五:“江小娘在家,初意要替他尋個人家,急切裏湊不著巧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『兒女英雄傳』第二三回:“囑咐他見了姑娘,千萬莫問他有人家沒人家的這句話,是個入門問諱的意思。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>田漢『獲虎之夜』:“現在也不必恨他了,反而叫我們給蓮兒選了家好人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.別人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
他人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·吳志·吳主傳』:“又人家治國,舟船城郭,何得不護?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『歸田錄』卷二:“成(李成)官至尙書郞,其山水寒林,往往人家有之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷十一:“豈知你所爲不義若此!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 點汙了人家兒女,豈是君子之行!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>聞一多『畫展』:“反正人家不是傻子,咱們的底細,人家心里早已是雪亮的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.指某個人或某些人,同“他”或“他們”相近。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:你快去吧,人家快要等死了。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.對人稱自己。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐張鷟『遊仙窟』:“人家不中物,漸漸逼他來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『西遊記』第三一回:“你這潑猴,其實憊懶!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 怎麽上門子欺負人家!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>張天翼『譚九先生的工作』:“我的茶呢?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 人家忙得要死,吃了茶就要有事去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.與名詞連用表示身份。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二刻拍案驚奇』卷十七:“他起初因見父親是個武出身,受那外人指目,只說是個武弁人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儒林外史』第一回:“只因你父親亡後,我一個寡婦人家,只有出去的,沒有進來的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『笑的曆史』:“又過了三四年,她們告訴我,姑娘人家要斯文些,笑是沒規矩的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●人家】