【漢語大詞典●人徑】
<P align=center>【漢語大詞典●人徑】<p><br>亦作“人逕”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.人行小路。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王維『過香積寺』詩:“古木無人徑,深山何處鐘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶言世途。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『遊沈道士館』詩:“朋來握石髓,賓至駕輕鴻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>都令人徑絶,惟使雲路通。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁江淹『丹砂可學賦』:“惟雲場之少折,乃人逕之多憂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]