【漢語大詞典●人跡】
<P align=center>【漢語大詞典●人跡】<p><br>亦作“人跡”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“人蹟”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
人的足跡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“人跡所至,無不臣者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·晁錯傳』:“人跡所及,靡不聞命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉張協『雜詩』之九:“溪壑無人跡,荒楚鬱蕭森。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·汝水』:“石徑崎嶇,人蹟裁交。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談異六·定數』:“菴僻甚,人跡罕到。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郁達夫『沉淪』二:“跑到人跡罕至的山腰水畔,去貪那孤寂的深味去。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]