【漢語大詞典●人性】
<P align=center>【漢語大詞典●人性】<p><br>1.人的本性。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·告子上』:“人性之無分於善不善也,猶水之無分於東西也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋歐陽修『誨學說』:“玉不琢不成器,人不學不知道……人性因物而遷,不學則捨君子而爲小人,可不念哉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『華蓋集·這個與那個』:“然而人性豈眞能如道家所說的那樣恬淡;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
欲得的却多。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶人情。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指禮節應酬等習俗。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐玄奘『大唐西域記·跋祿迦國』:“土宜氣序,人性風俗,文字法則,同屈支國。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.猶人情。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>恩惠;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
情誼。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『西遊記』第十四回:“行者笑道:‘那是唐僧不識人性。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>有幾個毛賊剪徑,是我將他打死,唐僧就緒緒叨叨,說了我若干的不是。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
4.猶人情。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>人們所具有的正常情感、理性。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蕭紅『永久的憧憬和追求』:“父親常常爲著貪婪而失掉了人性。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊朔『印度情思』:“赭堡還有象,更通人性。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]