豐碩 發表於 2013-1-20 11:45:14

【漢語大詞典●人身】

<P align=center>【漢語大詞典●人身】<p><br>
1.人的身體。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『閑情偶寄·詞曲·賓白』:“就人身論之,則如肢體之於血脈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.佛教語。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>謂在輪回中轉世投生的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『梵網經·菩薩戒序』:“一失人身,萬劫不復。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·歸心』:“但當兼修戒行,留心誦讀,以爲來世津梁。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人身難得,勿虛過也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>身,一本作“生”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『南史·褚裕之傳』:“佛教自殺者不得復人身。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指當事人本身。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『南郊恩詔』:“人身及家口質繫,悉散還私家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指人品和才學。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋劉義慶『世說新語·賢媛』:“王郞,逸少之子,人身亦不惡,汝何以恨乃爾?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『梁書·陳伯之傳』:“臨川內史王觀,僧虔之孫,人身不惡,便可召爲長史。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指個人的生命、行動、名譽等。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>劉賓雁『在橋梁工地上』:“但是從來無人說這種雜亂無章、盲目趕工、大量發生人身、質量事故是冒險。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:人身自由;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
人身攻擊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●人身】