豐碩 發表於 2013-1-20 11:15:46

【漢語大詞典●人人】

<P align=center>【漢語大詞典●人人】<p><br>
1.每個人;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
所有的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·表記』:“子曰:‘仁之難成久矣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>人人失其所好,故仁者之過易辭也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·離婁上』:“人人親其親,長其長,而天下太平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『司馬溫公神道碑』:“人人自重,恥言人過。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>艾靑『<詩選>自序』:“人人喜歡聽眞話。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.用以稱親昵者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『蝶戀花』詞:“翠被雙盤金縷鳳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>憶得前春,有箇人人共。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元無名氏『沉醉東風』曲:“花有淸香月有陰,少一箇人人共寢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明高明『琵琶記·拐兒貽誤』:“遙憶鄕關,有個人人凝望眼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●人人】