【漢語大詞典●匡坐】
<P align=center>【漢語大詞典●匡坐】<p><br>正坐。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『莊子·讓王』:“原憲居魯,環堵之室,茨以生草;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
蓬戶不完,桑以爲樞;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
而甕牖二室,褐以爲塞;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
上漏下溼,匡坐而弦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陸德明釋文引司馬彪云:“匡,正也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『南史·王思遠傳』:“王思遠終日匡坐,不妄言笑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐玄奘『大唐西域記·婆羅痆斯國』:“既相見已,匡坐高談。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸曹溶『答顧寧人』詩:“艱辛戈戟間,匡坐說蒼昊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]