【漢語大詞典●匹士】
<P align=center>【漢語大詞典●匹士】<p><br>即士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>以其地位低微,故稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『禮記·禮器』:“君子大牢而祭,謂之禮;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
匹士大牢而祭,謂之攘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“匹士,士也……言其微賤,不得特使爲介乃行,故謂之匹也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·元稹傳』:“夫以匹士之愛其子,猶求明哲慈惠之師,豈天下元良而反不及乎?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『國故論衡·原道下』:“賞罰不厭一,好惡不厭岐;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
一者以爲群衆,岐者以優匹士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>因道全法,則君子樂而大姦止。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]