【漢語大詞典●直戇】
<P align=center>【漢語大詞典●直戇】<p><br>憨直;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
剛直而遇笨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『酬樂天見憶兼傷仲遠』詩:“河任天然曲,江隨峽勢斜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>與君皆直戇,須分老泥沙。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明王守仁『答聶文蔚書』二:“諄諄下問,而竟虛來意,又自不能已於言也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>然直戇煩縷已甚,恃在信愛,當不爲罪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊朔『三千里江山』五:“武震閃了閃眼說:‘討厭?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 光討厭解決問題么?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 我欠冷靜,你又太直戇。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]