【漢語大詞典●直置】
<P align=center>【漢語大詞典●直置】<p><br>1.直書胸臆,置於文中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謂不用典。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·才略』:“孫楚綴思,每直置以疎通;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
摯虞述懷,必循規以溫雅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>周振甫注:“直置疏通,蓋即沈約所謂‘直舉胸臆,非傍詩史’也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.只如此;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
只是。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋書·謝方明傳』:“謝方明可謂名家駒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>直置便自是台鼎人,無論復有才用。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐楊炯『和劉長史答十九兄』詩:“居然混玉石,直置保松筠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『寒食日出遊』詩:“各言生死兩追隨,直置心親無貌敬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]