【漢語大詞典●直須】
<P align=center>【漢語大詞典●直須】<p><br>1.應當;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
應。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜秋娘『金縷衣』詩:“有花堪折直須折,莫待無花空折枝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋歐陽修『朝中措』詞:“行樂直須年少,尊前看取衰翁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『和王司封會同年』詩:“直須傾倒罇中酒,休惜淋浪座上衣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明馮夢龍『古今譚槪·癡絕』:“<天下事>若復件件認眞,爭競何已!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 故直須以癡趣破之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.竟至於;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
還要。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國演義』第五四回:“孔明變色曰:‘子敬好不通理,直須待人開口!’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]