【漢語大詞典●直立】
<P align=center>【漢語大詞典●直立】<p><br>1.立身正直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·榮辱』:“辯而不說者,爭也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
直立而不見知者,勝也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>楊倞注:“直立,謂己直人曲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.挺直站立。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·小雅·斯干』“如跂斯翼”唐孔穎達疏:“如人弭手直立。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸周亮工『書影』卷一:“門前僕從,見士人過,毋論識與不識,皆起身直立;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
遇諸塗,皆側立讓行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>洪深『戲劇導演的初步知識』下篇三:“人立直時,會有堅強安固的感覺;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
老年弱病,便膝屈背彎,直立不起。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]