【漢語大詞典●直上】
<P align=center>【漢語大詞典●直上】<p><br>1.方位詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>上,上面。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>用於名物詞之后。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元無名氏『漁樵記』第二折:“頭直上亂紛紛雪似篩,耳邊廂颯剌剌風又擺。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元李景賢『劉行首』第二折:“我身穿著百衲袍,腰纏著碌簌縧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>頭直上丫髻三角。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.向上,向前。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐丘爲『尋西山隱者不遇』詩:“絶頂一茅茨,直上三十里。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『古今小說·宋四公大鬧禁魂張』:“侯興與渾家都搬將入去,直上去趕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]