【漢語大詞典●亂絲】
<P align=center>【漢語大詞典●亂絲】<p><br>1.紊亂的絲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>常以比喩紛亂無緒的事物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『管子·樞言』:“紛紛乎若亂絲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·案書』:“孰與剖破渾沌,解決亂絲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韋應物『始至郡』詩:“到郡方逾月,終朝理亂絲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃宗羲『明儒學案·發凡』:“講學而無宗旨,即有嘉言,是無頭緒之亂絲也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.喩指散亂的頭發。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王建『舊宮人』詩:“先帝舊宮宮女在,亂絲猶掛鳳凰釵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]