【漢語大詞典●亂略】
<P align=center>【漢語大詞典●亂略】<p><br>1.作亂的途徑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·武成』:“予小子既獲仁人,敢祇承上帝,以遏亂略。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“略,路也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>言誅紂敬承天意,以絶亂路。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐獨孤及『爲江淮都統使賀田神功平劉展表』:“自陛下率遏亂略,再造區宇,欃槍旬時,竹破瓦解。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·徐達傳』:“將軍謀勇絶倫,故能遏亂略,削群雄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.叛亂侵奪。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·襄公八年』:“君命敝邑:修爾車賦,儆而師徒,以討亂略。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『醉白堂記』:“文致太平,武定亂略。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]