【漢語大詞典●亂政】
<P align=center>【漢語大詞典●亂政】<p><br>1.敗壞政治。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『國語·晉語三』:“失刑亂政,不威。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>韋昭注:“有罪不殺爲失刑,失刑則政亂,政亂則威不行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新五代史·南唐世家·李景』:“御史中丞江文蔚劾奏宰相馮延巳、諫議大夫魏岑亂政。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸梅曾亮『書<後漢書>后』:“權出於民,而左道亂政之禍烈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.腐敗的政治。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>暴政。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·難三』:“法敗而政亂,以亂政治敗民,未見其可也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.治理政事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·盤庚中』:“茲予有亂政同位,具乃貝玉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“亂,治也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>此我有治政之臣,同位於父祖,不念盡忠,但念貝玉而已,言其貪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]