【漢語大詞典●亂法】
<P align=center>【漢語大詞典●亂法】<p><br>1.引起國家動亂的法令。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·王霸』:“無國而不有治法,無國而不有亂法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·杜恕傳』:“世有亂人而無亂法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.違法;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
犯法。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·五蠹』:“儒以文亂法,俠以武犯禁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·平準書』:“不軌之臣,不可以爲化而亂法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『西遊記』第七一回:“敗俗傷風,壞倫亂法。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]