【漢語大詞典●乾德】
<P align=center>【漢語大詞典●乾德】<p><br>1.天德;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
上天的恩澤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『晉書·四夷傳序』:“夫恢恢乾德,萬類之所資始;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
蕩蕩坤儀,九區之所鈞載。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐包佶『祀雨師樂章·亞獻終獻』:“神行令,瑞飛空。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>迎乾德,祈歲功。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.帝王之德。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢焦贛『易林·升之艮』:“西戎獯鬻,病於我國,扶陝之岐,以保乾德。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『三國志·吳志·薛瑩傳』:“乾德博好,文雅是貴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.剛徤之德。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏曹植『鶡賦』:“體貞剛之烈性,亮乾德之所輔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]