【漢語大詞典●乾健】
<P align=center>【漢語大詞典●乾健】<p><br>1.謂天德剛健。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>語出『易·乾』:“天行健,君子以自強不息。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐顧況『擬古』詩之二:“所貴法乾健,於道悟入微。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋楊傑『五六天地之中合賦』:“數各有常,法乾健而坤順。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『明史·張養蒙傳』:“朝享倦於躬臨,章奏倦於省覽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古帝王乾健不息,似不如此。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶乾剛。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋嶽飛『辭男云特轉恩命劄』:“伏望陛下揭離照之明,體乾健之斷,特賜睿旨,追還告命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]