【漢語大詞典●承歡】
<P align=center>【漢語大詞典●承歡】<p><br>1.迎合人意,求取歡心。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『楚辭·九章·哀郢』:“外承歡之汋約兮,諶荏弱而難持。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王逸注:“言佞人承君歡顔,好其諂言,令之汋汋然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『長恨歌』:“承歡侍宴無閑暇,春從春遊夜專夜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指侍奉父母。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐駱賓王『上廉使啟』:“冀鹿跡丘中,絶漢機於俗網;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
承歡膝下,馭潘輿於家園。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐孟浩然『送張參明經舉兼向涇州覲省』詩:“十五綵衣年,承歡慈母前。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸陳夢雷『寄答李厚庵百韻』:“高堂雙白髮,所急在糗糧。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>四壁如長卿,承歡乏水漿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]