豐碩 發表於 2013-1-15 23:00:41

【漢語大詞典●九齡】

<P align=center>【漢語大詞典●九齡】<p><br>
1.九歲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢揚雄『法言·問神』:“育而不秀者,吾家之童烏乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 九齡而與我玄文。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『責子』詩:“通子垂九齡,但念梨與栗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指九十歲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>語本『禮記·文王世子』:“文王謂武王曰:‘女何夢矣?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>武王對曰:‘夢帝與我九齡。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>文王曰:‘女以爲何也?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>武王曰:‘西方有九國焉,君王其終撫諸。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>文王曰:‘非也!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 古者謂年齡,齒亦齡也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>我百、爾九十,我與爾三焉。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>文王九十七乃終,武王九十三而終。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“九齡,九十年之祥也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后引申爲長壽。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐殷寅『玄元皇帝應見賀聖祚無疆』詩:“言因六夢接,慶葉九齡傳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范成大『別擬太上皇帝挽歌詞』:“如何千萬壽,不待九齡終。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『掃迷帚』第二回:“在文王之告武王曰,夢帝錫九齡,不賜管蔡,是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●九齡】