【漢語大詞典●半山】
<P align=center>【漢語大詞典●半山】<p><br>1.山半腰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北周王褒『始發宿亭』詩:“落星侵曉沒,殘月半山低。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李頎『少室雪晴送王寧』詩:“隔城半山連靑松,素色峨峨千萬重。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.王安石在鍾山的故宅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『入蜀記』卷二:“歸途過半山,少留。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>半山者,王文公舊宅,所謂報寧禪院也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>自城中上鍾山,此爲中途,故曰半山。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.王安石的別號。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋楊萬里『讀詩』詩:“船中活計只詩編,讀了唐詩讀半山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>不是老夫朝不食,半山絶句當朝餐。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]