【漢語大詞典●主斷】
<P align=center>【漢語大詞典●主斷】<p><br>1.專斷;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
決斷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『韓非子·內儲說上』:“叔孫相魯,貴而主斷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『戰國策·楚策四』:“夫人主年少而矜材,無法術以知奸,則大臣主斷國私,以禁誅於己也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>隋王通『中說·立命』:“故不學『春秋』,無以主斷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.負責判決。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『古今小說·滕大尹鬼斷家私』:“後有賢明有司主斷者,述兒奉酬白金三百兩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]