豐碩 發表於 2013-1-15 14:58:33

【漢語大詞典●主人】

<P align=center>【漢語大詞典●主人】<p><br>
1.接待賓客的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>與“客人”相對。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『儀禮·士相見禮』:“主人請見,賓反見,退,主人送於門外,再拜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·樂論』:“賓出,主人拜送。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『二十年目睹之怪現狀』第十二回:“這一根(酒籌)掣得好,又合了主人待客的意思。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>巴金『人民友誼的事業』:“到了十一點鍾,似乎應當告辭了,主人說照法國的習慣,照他們家的習慣還可以繼續到午夜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.特指留宿客人的房東。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·刺客列傳』:“使使往之主人,荊卿則已駕而去楡次矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐豆盧復『落第歸鄕留別長安主人』詩:“年年落第東歸去;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
羞見長安舊主人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.財物或權力的支配者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『易·明夷』:“君子於行,三日不食,有攸往,主人有言。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『乞食』詩:“主人解余意,遺贈豈虛來。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>章炳麟『駁康有爲論革命書』:“此皆以己族爲主人,而使彼受吾統治,故一切可無異視。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.仆婢及受雇傭者的家主。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋無名氏『儒林公議』卷上:“諸盜入主人家,奴尙爲主人拔戈持矛以逐盜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第六二回:“節級哥哥,可憐小人的主人盧員外吃屈官司。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.用爲學徒(或工人)對其產業主之稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>劉半農『學徒苦』詩:“腊月主人食糕,學徒操持臼杵。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.古代指戰爭中在自己土地上防守的一方。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>銀雀山漢墓竹簡『孫臏兵法·客主人分』:“兵有客之分,有主人之分……客倍主人半,然可敵也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·張軌傳』:“曜雖東征,胤猶守本。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>險阻路遙,爲主人甚易。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.主要人物;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
主體。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『舊唐書·仆固懷恩傳』:“且臣朔方將士,功効最高,爲先帝中興主人,是陛下蒙塵故吏,曾不別加優奬,却信嫉妬謗詞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『威尼斯』:“聖馬克堂是方場的主人,建筑在十一世紀,原是卑贊廷式,以直線爲主。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
8.指君主。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『祭穆員外文』:“主人信讒,有惑其下;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
殺人無罪,誣以成過。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.謂執掌教化國人之事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『韓詩外傳』卷八:“司徒主人……君臣不正,人道不和,國多盜賊,下怨其上,則責之司徒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●主人】