【漢語大詞典●丹輝】
<P align=center>【漢語大詞典●丹輝】<p><br>亦作“丹暉”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦作“丹煇”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.紅光。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉傅咸『燭賦』:“揚丹輝之煒燁,朱焰之煌煌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁陶弘景『冥通記』卷二:“靈風扇紫霞,景雲散丹暉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指紅蓮花。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉潘嶽『芙蓉賦』:“丹煇拂紅,飛鬢垂的。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸唐孫華『秋日集顧自申鹿樵溪舍觀芙蓉』詩:“黃葉半林通晩照,丹煇隔岸映朝霞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]