【漢語大詞典●丹鉛】
<P align=center>【漢語大詞典●丹鉛】<p><br>1.指點勘書籍用的朱砂和鉛粉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦借指校訂之事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韓愈『秋懷詩』之七:“不如覷文字,丹鉛事點勘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋秦觀『春日雜興』詩之二:“丹鉛費永晷,麴糵毆深愁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明胡應麟『少室山房筆叢·丹鉛新錄』:“楊子用修拮據墳典,摘抉隱微,白首丹鉛,厥功偉矣!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸龔自珍『己亥雜詩』之六二:“著書不爲丹鉛誤,中有風雪老將心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.胭脂和鉛粉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>古代婦女化妝用品。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『探梅』詩:“高標元合著山澤,絶豔豈復施丹鉛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.借指婦女。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『剪燈餘話·江廟泥神記』:“奴等蒲柳陋姿,丹鉛弱質。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]