【漢語大詞典●乖闊】
<P align=center>【漢語大詞典●乖闊】<p><br>離別;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
疏遠。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韋應物『酬李儋』詩:“人生所各務,乖闊累朝昏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『答熊伯通書』:“幸得會晤,豈勝欣慰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>遽復乖闊,實深悵戀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·辛十四娘』:“老身鐘漏幷歇,殘年向盡,骨肉之間,殊所乖闊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]