豐碩 發表於 2013-1-13 23:39:52

【漢語大詞典●乖違】

<P align=center>【漢語大詞典●乖違】<p><br>
1.背離;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
違背。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢王充『論衡·順鼓』:“乖違禮意,行之如何?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『晉書·禿發烏孤載記』:“及吾承業,諸部背叛,邇既乖違,遠何以附,所以泣耳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭觀應『盛世危言·議院』:“無議院則君民之間勢多隔閡,志必乖違。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.隔絕;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
離散。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『於王撫軍座送客』詩:“洲渚四緬邈,風水互乖違。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『代邽街行』:“念我捨鄕俗,親好久乖違。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韋應物『答令狐侍郞』詩:“朝宴方陪廁,山川又乖違。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元鄭廷玉『楚昭公』第四折:“我則道夫婦分離,父子乖違,怎能彀再得團圓?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·鍾生』:“生謝曰:‘娘子仙人,相耦爲幸。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>但有禍患,恐致乖違。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.失誤;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
不當。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周書·宣帝紀』:“動止所爲,莫不鈔錄,小有乖違,輒加其罪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋歐陽修『論乞建議元昊通和事狀』:“及其處置乖違,豈能掩蔽。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·楊嗣昌傳』:“比下軍前,則機宜已變,進止乖違,疆事益壞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.反常;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
顛倒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉干寶『搜神記』卷六:“若四時失運,寒暑乖違,則五緯盈縮,星辰錯行,日月薄蝕,彗孛流飛,此天地之危診也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸惲敬『春秋說下』:“是非乖違名實紊亂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.不如意;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
挫折。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁何遜『贈江長史別』詩:“中歲多乖違,由來難具敍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『隋書·賀若弼傳』:“如事有乖違,得葬江魚腹中,死且不恨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『中國小說史略』第二十篇:“大率才子佳人之事,而以文雅風流綴其間,功名遇合爲之主,始或乖違,終多如意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●乖違】